CHUYỆN CỦA LÁ
Tôi là chiếc lá nhỏ ở trên cành một cội cây to rất to và rất cao cùng với rất rất nhiều người anh em của tôi. Nhờ nhựa sống của mẹ cây mà tôi được sinh ra để được đón lấy năng lượng sống từ ông mặt trời. Ngày ngày, tôi được tắm mình trong ánh nắng vàng ấm áp; đến chiều, tôi lại được tận hưởng những làn gió mát vuốt ve, vỗ về tấm thân nhỏ bé của tôi; và đêm đến, tôi lại được uống những giọt sương mát lạnh của đất trời. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi được sinh ra và đón nhận những điều tuy thật giản đơn nhưng thật quan trọng cho sự sống của mình.
Cuộc đời tôi cứ trôi qua từng ngày như vậy, chẳng nhiều đổi thay, có chăng là thay đổi do khí hậu, thời tiết thay đổi theo các mùa trong năm. Mùa mưa thì tôi được tắm mưa nhiều hơn, được thưởng thức những giọt mưa ngọt mát từ trên bầu trời rót xuống và từ lòng đất chuyển lên qua sự chăm sóc của mẹ cây. Mùa nắng thì tôi được tắm nắng nhiều hơn để hấp thu và dự trữ nhiều hơn nguồn năng lượng sống từ ánh mặt trời. Tuy cuộc đời tôi chỉ ở một chỗ trên cành cây, buồn thì đong đưa theo ngọn gió nhưng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì những điều bình dị mà tôi nhận được. Vì thế, tôi thật biết ơn đất trời!
Và rồi đến một ngày, tôi tự hỏi rằng mình đã làm gì để trả ơn cuộc đời này và rằng mình có giá trị gì cho cuộc sống này. Tôi thấy mình quá nhỏ bé, chẳng làm được gì ra trò. Tôi thấy buồn và tự ti về bản thân mình, tôi thấy mình thật không xứng đáng để đón nhận tiếp sự nuôi dưỡng của đất trời nữa. Thế là tôi bắt đầu héo hon, sầu úa. Tôi hỏi chú chim đang khoan thai nghỉ cánh trên cành:
“Này Chim ơi, Lá có giá trị gì cho cuộc đời này chăng?”.
Chim thân thiện đáp lời:
“Nhờ Lá mà mình có bóng mát để nghỉ ngơi trong những ngày nắng oi ả thế này đây, còn những ngày mưa thì mình được Lá che chở khỏi cái lạnh và ướt”.
Tôi thấy trong lòng vui vui trở lại nhưng vẫn còn chút băn khoăn vì thấy mình cho đi còn quá ít so với những gì mình nhận lại. Tối tiếp tục hỏi một anh chàng thường hay ra đây tập thể dục:
“Này anh ơi, anh thấy lá có giá trị gì cho cuộc sống này chăng?”
Anh đang ngồi trên băng ghế, ngắm trời mây, cây lá, chim chóc và những chú sóc đang chơi trò rượt bắt trên những thân cây to và cao. Nghe tôi hỏi, anh trìu mến trả lời:
“Lá cho anh oxy để thở nè, màu xanh của lá làm anh mát dịu tâm hồn nè...”
Nghĩ hồi, anh nói tiếp:
“Kể cả khi lá vàng úa đi rồi lìa cành, lá cũng là chất liệu để làm nên những tác phẩm thi ca động lòng người, và...và còn nhiều nữa. Anh không đủ lời lẽ để nói hết đâu”
Nghe anh nói vậy tôi cảm thấy yêu đời trở lại vì biết được mình có giá trị cho đời như vậy. Từ giờ phút này trở đi, tôi cứ vậy mà sống, mà mở lòng đón nhận và cho đi như vai trò mà tự nhiên đã sắp đặt cho đời lá của tôi, không lo nghĩ, băn khoăn. Và tôi nghĩ đến một ngày khi tôi vàng đi và rụng xuống như bao người anh em khác, tôi sẽ nở một nụ cười mãn nguyện và rơi xuống, tung mình trong những vũ điệu mà tôi chưa bao giờ làm trong đời để tô điểm cho thi vị thêm một góc đường.
st
Tks/B.rgds
*************************
0907484234
Trần Thị Xuân Hiền
Ý kiến bạn đọc